Entry for 20 March 2007_Suy nghĩ trong một ngày nghỉ học Sản!

Sản khoa: một môn mà ai cũng hào hứng học lúc mới bắt đầu và chán sau khi đã học được một tháng, cuộc sống rõ chán, tình cảnh con người thật khốn khổ thay.

Có những người trẻ không muốn đẻ đối ngược với những cặp đã có tuổi muốn sinh con như một khát khao duy nhất trong cuộc đời.

Có nhứng người muốn xin phá thai còn có những người lại chi rất nhiều tiến để giữ cái thai lại.

Có những người không muốn mang thai thì lại mang thai liên tục, có những người muốn mang thai sẵn sàng bỏ ra 3 - 4 chục triệu để thụ tinh trong ống nghiệm hòng có một đứa con.

Phải chăng đây là một nghịch lí , một cái gì đó hâm hâm của tự nhiên, một thứ mâu thuẫn nội tại mà thượng đế đã tạo ra trong lúc nốc "quốc lủi" say bí tỉ!

Không, tôi không nghĩ vậy, sự thật là :

Những nguời không muốn đẻ + Những người xin phá thai + những người không muốn mang thai = phụ nữ trẻ thậm chí vị thành niên = Nguyên nhân.

Những người muốn đẻ hơn ai hết + những người xin phá thai + những người không muốn mang thai = những người có tuổi = Hệ quả

và cuối cùng:

Hệ quả = Nguyên nhân + 10 - 20 năm sau!

Đau xót thay, đau xót thay!

Bằng chứng ư! Nó có ở mọi nơi!

< ->Read More...

Entry for 09 March 2007_Quán cà phê &quot; Dương Cầm&quot;

Ái dà, vào một ngày trời rét, sau kho tho xong mồn chẩn đoán hình ảnh thăng fbạn rủ đi uống cà phê ở một cái quán gần trường , cũng nhỏ, mọi khi không để ý lắm.

Vào quán một cô bé xinh xắn đi lại hỏi xem các xực khách dùng gì, gọi món xong cả đám ngồi bàn chuyệng học hành. Rõ là chỉ nói mỗi chuyện học thôi mà cô bé ấy xấu hổ không dám nghe! ( chuyện ngành Y không lẽ khó nghe vậy sao?)

Cuối cùng là tiết mục yêu cầu chơi dương cầm theo sở thích khách hàng. Nhìn bàn tay nhỏ nhắn thoăn thoát trên phím dương cầm , những bản nhạc sâu lắng vang lên. Lần lượt ballad pour Adeline rồi Marriage De Amour rồi cả Canon .... đều vang lên những giai điệu mượt mà!

Ra về cả bọn ai cũng mang theo một giai điệu yêu thích trong đầu, sau một đợt thi cử mệt nhọc được ngồi uống cà phê nghe đàn hay và hơn thế là cô bé ấy thật dễ thương nữa.

Cuộc đời thực sự còn gì đó để đáng sống!

->Read More...