23h55' thứ bảy, đang bị cái amidan hành hạ, cố vậy còn chừng 7-8 năm nữa là nó sẽ không thể hành hạ mình nữa ( ít ra đấy cũng là những gì mà mấy bà cô dạy sinh lý nói), Nghe một bản nhạc của Nguyễn Hoàng thấy buồn buồn, hình như là bài “Chợt nhớ tên anh”
Chợt nhớ tên anh
Am Am
Đưa em về bên giấc mơ xanh
Dm E7
Khờ dại thế cỏ vẫn xanh mỏi mòn
Am F
Có nỗi buồn lang thang như ngọn gió
E7 Am
Cuối con đường mưa trắng không em
C C
Mưa xuân quen làn tóc em bay
F E7
Đừng ướp mật cho những lời gian dối
Dm E7
Nỗi buồn không tên nỗi buồn mắc tội
E7 A
Thánh ca lòng thương nhớ rêu phong
A F#m
Không còn màu xanh chỉ có mình anh
C#m D
Vi vút bóng đổ dài loang loáng ướt
D Bm
Câu thơ không tên ,câu thơ bất diệt
E7 A
Có lẽ là thơ viết dưới cơn mưa
A F#m
Em không về phố vẫn như xưa
C#m C#m
Bàng đỏ lá nhưng mùa xuân vẫn thế
D Bm
Viễn xứ xa xôi em như là có thể
E7 A
Có thể về có thể sẽ ra đi
A F#m
Đừng đặt tên nỗi nhớ làm chi
C#m C#m
Hăy để gió ru em vào cơi ngủ
D E7
Giấc mơ xanh ,giấc mơ xanh đến thế
E7 A
Có khi nào em chợt nhớ tên anh
bài hát như một bài thơ buồn, có cái gì đó chua chát, cuộc đời là thế, ai cũng có lúc phải rơi vào cái cảnh buồn vì tình.
Đúng là đời buồn vì tình buồn thật!
Cuối cùng ngộ ra rằng sống một mình dù đôi lúc có buồn nhưng nó cũng có cái hay riêng, tự do tự tại không phải lo quay như cái đèn cù vì tình yêu réo gọi!
Tuy nhiên với những người đang yêu thì đó mới là cái gì đó hay ho, đó mới là tình yêu, đúng là cuộc đời, càng nghĩ càng thấy thấm mấy cái triết lí sưu tầm được:
Khi mê bùn chỉ là bùn
Ngộ rồi mới biết trong bùn có sen.
Khi mơ tiền chỉ là tiền
Ngộ rồi mới biết trong tiền có tâm.
Khi mê dâm chỉ là dâm.
Ngộ rồi mới biết trong dâm có tình.
Khi mê tình chỉ là tình
Ngộ rồi mới biết trong tình có dâm!
->Read More...
0 comments:
Post a Comment