Chả hiểu vì sao nữa hôm nay đưa đứa em gái ruột ra bến xe để nó về nhà.
Sau một hồi loanh quanh trong bến xe Giáp bát nó kiếm được cái xe cần, dặn nó vài câu là mình cũng phải về, đến nhà, vắng nó thấy chán chán.
Gần một tháng hè nó cứ mè nheo nhõng nhẽo lắm lúc thấy bực vì nó nhưng nó đúng là có lơn mà chẳng có khôn, 20 tuổi là tuổi người ta đã tự làm nhiều việc được rồi nhưng với mình nó chả lớn chút nào, vẫn như trẻ con vậy.
Không biết bây giờ nó thế nào nữa, vẫn lo cho nó không biết đã về nhà chưa?
Thế mình mới hiểu tại sao gia đình mình luôn kêu lo lắng cho mình,
sự thật là trong con mắt những người yêu thương mình thì mình luôn là trẻ con, luôn ngố, luôn cần che trở.
Dù sao đi nữa mình vẫn thấy hạnh phúc khi biết rằng có khá nhiều người đang lo cho mình!
Có lẽ mình là một người hạnh phúc!???!!!!.
->Read More...
0 comments:
Post a Comment