First love – Best love – Most beautiful love – and Most painful love!
Viết cho mối tình đầu của mình và những ai đã qua mối tình đầu!
Cũng chiêu thu nhưng là gần 4 năm trước, cũng là cái ngày mà rất nhiều sinh viên nhập trường thì ta lại cô đơn như chưa từng có ai để yêu! Cái này gọi là để nhớ về 4 năm một tình yêu đã qua cũng được hay là một chút chạnh lòng khi trời vào thu cũng được. Mùa thu là mùa cây khô lá vàng, là mùa của tàn úa, là mùa của những nỗi buồn. Gần 4 năm đã qua, mỗi mùa thu mình lại thấy trống vắng nhưng cũng lại cảm thấy sao cuộc đời nhẹ nhõm hơn.
Mình đã đọc ở đâu đó một câu thế này:
“ tình yêu đầu tiên là mối tình đẹp nhất nhưng chính mối tình cuối cùng mới là mối tình bất diệt và thật hạnh phúc cho ai đó khi mối tình đẹp nhất cũng lại chính là mối tình bất diệt”
Không biết nó đúng đến mức nào nhưng rõ ràng không ai có thể phủ nhận tình yêu đầu thực sự thật đẹp đẽ và thơ mộng. Đầu tiên phải nói đến những cảm xúc mà mối tình đầu mang đến, thật là mạnh mẽ và dạt dào như không gì cản nổi, những cảm xúc ngọt ngào nhưng ào ạt của cái nắm tay đầu tiên và nhiều thứ khác cũng là lần đầu tiên nữa, dù vậy nhưng chưa hề có khi nào mình lại đi quá những điều nên có, nếu có ai hỏi rằng mình có hối tiếc về mối tình đầu không thì câu trả lời là:” mình chỉ thấy tiếc chứ không hề hối”.Những buổi chiều lang thang trên những con đê quanh co dưới ánh hoàng hôn rực rỡ, đón những cơn gió lồng lộng từ dòng sông trong mát, những ngày giáp tết đội mưa đi xem hoa đào để rồi về nhà vừa lạnh vừa ướt mà chả kiếm được bông hoa nào, rồi những buổi nói chuyện như quên thời gian, và còn nhiều lắm những ngày đội nắng lang thang đi khắp nơi. Lại còn những câu hỏi dở hơi và ngây ngô nhưng lại rất đáng nhớvà có lẽ chỉ có được ở mối tình đầu tiên khi con người ta còn trẻ con, còn vụng dại và cũng thật trong sáng không hề vương vấn bởi bất kì ràng buộc gì. Những cái giận dỗi trẻ con nữa chứ, chắc chả thể nào nhớ hết được là đã có bao nhiều cuộc giận nhau đã xảy ra nhưng để rồi mọi thứ lại được “hàn gắn” lại giống như một trò chơi ghép hình vậy, chắc là sẽ chẳng thể tìm lại được cái ngày xưa ngây ngô đầy dở hơi ấy!
Lên đại học, mấy năm qua sống với anh em trong tổ như một gia đình buồn vui đều chia sẻ, thấy nhiều thứ làm mình phải suy nghĩ quá! Hầu hết mọi người đều đã qua mối tình đầu thời cấp 3 cho nên nói chuyện rất dễ và cũng dễ thông càm. Sau 4 năm anh em trong tổ đều đã tìm thấy mối tình thứ ...nd;... rd; hay ...th gì đó thì hình như chỉ còn lại mỗi mình mình là vẫn chưa đâu vào đâu.
Có thằng bảo: mày củ chuối quá, phải thay đổi tính cách chút và cả bề ngoài nữa đi, nhìn như ông già ai mê nổi àTrả lời: tao thay đổi thì còn gì là tao nữa!
Thằng khác thì bảo: mày kén chọn quá, chả ai hoàn hảo đâu à trả lời: Tao không hề kén chọn mà chỉ cần người hợp với tao thôi!
Thằng khác nữa có vẻ hiểu biết hơn bảo: Mày phải mở lòng ra chứ cứ bó mình vào cái thế giới riêng như vậy thì làm sao có ai vào được à cái này thì cần suy nghĩ hơn, không trả lời được, chả hiểu con người ta có thể tự mở lòng ra không nhưng mình nghĩ rằng cái thế giới ấy bản thân nó không thể tự mở của được mà phải cần có ai đó đến và đọc thần chú để mở nó ra nhưng trong truyền thuyết vậy!Khi con người ta lớn lên thì có nhiều cái chen vào cuộc sống hơn, người ta bảo trước có Romeo và Juliet nhưng nếu đặt họ vào hoàn cảnh hiện nay thì họ sẽ trở thành Rô-méo và Ju-lê-lết vì cơm – áo – gạo – tiền mà thôi! Cái này rõ ràng là không hề sai!
Hơn 4 năm trôi qua và những gì nình suy nghĩ về cuộc đời và về tình yêu đã khác đi nhiều nhưng vào một ngày mùa thu đẹp trời nào đó khi nghe cái “ Forever Autumn” hôm nay thì chắc là sẽ chả thể tránh được cái cảm xúc như thế này!
Chính vì thế cho nên mình sẽ giảm tần số nghe cái album này, quay lại câu slogan của mình:
Uống trà – nghe My Dying Bride – Chơi StarCraft – và Rạch bụng người lấy tiền!
( Lại phải chú thích, mình định đi ngoại khoa mổ xẻ nên mới viết vậy đừng ai hiểu lầm tội nghiệp)!
->Read More...
0 comments:
Post a Comment