Nghỉ lễ về nhà, ai gặp cũng hỏi :" bây h đang làm gì ? Ở đâu ?" Thằng bé trả lời : cháu làm ở chỗ ấy ...... Mọi người đều buông một câu : làm thế thì hái ra tiền ! Ha ha đúng là hái ra tiền nhưng là trong giấc mơ thôi chứ đời thực thì khác hoàn toàn !
Thằng bé chợt nhớ lần phát lương ông anh cùng khoa nhận được 2tr6 tiền lương với bằng thac sĩ gần 20 năm kinh nghiệm ! Thằng bé trêu ông anh bạn : " tiền nhiều thế thì tiêu cụt tay không hết ấy nhỉ !" Ông anh buông một câu đáp :" nhiều không em? Gần bằng lương osin đấy em a!" Thằng bé mới nhớ ra trong khoa
có bà osin chẳng biết chứ nghĩa mấy lương tháng trả 3tr5 nuôi ăn ! Thằng bé chợt cười chua xót ! Ai hiểu cho chăng !
6 năm ăn bệnh viện , ngủ bệnh viện trực như diên , học lâu nhất trong các trường đại học ! Ăn bao cơm gạo của bố mẹ , thi đầu vào điểm cao nhất trong các trường đại học , làm việc trong môi trường đầy nguy hiểm của bệnh tật , của dịch bệnh , trực bất kể là ngày nghỉ hay lễ hay thường ! Thế mà tiền lương tháng không bằng nửa lương tháng của một bà osin khong biet chu! Đó nó mới là đời , một cuộc đời thật là không còn gì để nói ! Thế mà người ta vẫn hô hào " lương y như từ mẫu " rồi " thương người như thể thương thân ". Mình
thương người thì ai thương mình đây! Thật là quá chua chát !
Ôi cuộc đời ! ............
Một khúc nguyện hồn cho tôi! mong tôi có thể sống tiếp trong thế giới chán nản này:
Sent from my mobile device
->Read More...
0 comments:
Post a Comment