Buổi sáng đến sau khi sếp mắng một trận tơi bời, yêu cầu viết bản tường trình vì theo dõi bệnh nhân nặng lên mà không báo sếp! thấy hơi thất vọng về bản thân dù đó cũng không hẳn là lỗi của mình! Mắng xong lại ôm bệnh án nhào ra buông bệnh gần một chục bệnh nhân nặng nhẹ, dễ khó đều đủ cả! khám bệnh nhân, giải thích bệnh tình cho từng người, cho thuốc hôm sau, hội chẩn bệnh nhân khó, xử lí bệnh nhân diễn biến đến 12h15 chưa xong việc, bụng đói cồn cào vì sáng chẳng ăn gì, cố gắng làm nốt cho xong việc đến 12h30 cuối cùng cũng được ăn một ít cơm. 12h50 thì ăn xong đến 13 lại giao ban buổi chiều lại tiếp tực sông việc buổi chiều lại còn tranh thủ viết cái bản tường trình, nhận mình có sai xót nhưng thực sự chưa hiểu mình sai ở đâu cả!Thây kệ cứ viết vậy!tối về muộn, giặt xong quần áo, tắm vội vàng vì nước quá lạnh rồi ra quán làm một đĩa cơm vì sợ hàng cớm đóng cửa về nhà phơi quần áo xong pha một ấm trà, tự an ủi mình cần cố gắng thoát khỏi những lo toan thoát khỏi mệt mõi nhưng nào có ăn thua gì đâu! Muốn tìm lại cái gì đó là con người mình nhưng đã quyên đi hay dã ngủ yên, một sự cao ngạo ngày xưa vẫn thường trực, một tinh thần đấu tranh nhưng nó vẫn ở đâu đó mà mình chưa tìm lại được, mình vẫn lạc lối chăng :(
->Read More...
0 comments:
Post a Comment